Would you like to inspect the original subtitles? These are the user uploaded subtitles that are being translated:
1
00:00:33,570 --> 00:00:38,030
Traudl Junge là một trong những người thân thiết đã ở bên Adolf Hitler
2
00:00:38,120 --> 00:00:44,160
tại thời điểm ông ta tự sát trong boongke
sâu dưới Berlin vào tháng 4/1945.
3
00:00:44,250 --> 00:00:48,960
Giống như tình nhân của Hitler - Eva Braun,
Traudl Junge là một người Bavaria.
4
00:00:49,040 --> 00:00:54,800
Để tiếp tục mong ước trở thành một vũ công,
cô đã chuyển đến Berlin thời chiến.
5
00:00:54,880 --> 00:00:59,090
Lúc đầu cô ấy làm nhân viên đánh máy
trong Phủ Thủ tướng.
6
00:00:59,180 --> 00:01:05,560
Vào tháng 01/1943, Hitler quyết định
rằng ông ấy cần một thư ký riêng mới.
7
00:01:05,640 --> 00:01:08,310
Traudl Junge lúc đó 22 tuổi.
8
00:01:08,400 --> 00:01:13,110
Nếu tôi hiểu đúng,
ông ấy không muốn bạn viết tốc ký,
9
00:01:13,190 --> 00:01:17,650
mà ông ấy muốn bạn gõ trực tiếp những gì ông ấy nói
vào máy đánh chữ.
10
00:01:17,740 --> 00:01:21,620
Bà có thể nhớ lần đầu tiên ông ta
cho bà chép chính tả theo cách đó không?
11
00:01:21,700 --> 00:01:27,460
Tôi lo lắng đến nỗi khi ông ấy bắt đầu nói,
tôi không thể viết được một chữ.
12
00:01:27,540 --> 00:01:32,630
Tôi đã nhìn vào tờ giấy của mình
và nó chỉ là một tổ hợp vô nghĩa.
13
00:01:32,710 --> 00:01:39,130
Tôi đã rất tuyệt vọng, nhưng ngay lúc ấy,
có người phục vụ đến và nói:
14
00:01:39,220 --> 00:01:42,010
"Thưa Quốc trưởng (Mein Führer),
có một cuộc gọi cho ngài,
15
00:01:42,100 --> 00:01:44,010
Ông Ribbentrop muốn nói chuyện với ngài."
16
00:01:44,100 --> 00:01:46,890
Vì vậy, tôi đã có thời gian để hồi phục.
17
00:01:46,980 --> 00:01:51,360
Tôi đã bình tĩnh trở lại
và mọi chuyện ổn khi ông ấy ra lệnh tiếp tục.
18
00:01:51,440 --> 00:01:57,030
Tôi xin lỗi và nói:
"Xin thứ lỗi, sự khởi đầu không đúng đắn."
19
00:01:57,110 --> 00:01:59,530
Ông ấy nói:
"Nó không quan trọng, cô bé."
20
00:01:59,610 --> 00:02:06,620
Ông ấy rất thân thiện và ... dễ chịu.
21
00:02:06,700 --> 00:02:11,710
Vì vậy, tôi đã ra ngoài và hoàn thành công việc của mình
- tác phẩm đầu tiên của tôi.
22
00:02:12,590 --> 00:02:16,550
Mỗi năm một lần,
ông ấy dành ra một khoảng thời gian giải trí.
23
00:02:16,630 --> 00:02:18,510
Tất cả chúng tôi đến Berghof.
24
00:02:19,470 --> 00:02:21,890
Tôi đã chuẩn bị rằng trên Berghof sẽ là
25
00:02:21,970 --> 00:02:25,470
cuộc gặp đầu tiên của tôi với Eva Braun.
26
00:02:25,560 --> 00:02:30,480
Cô ấy là tình nhân của Hitler
và tất cả mọi người đều biết về cô ấy,
27
00:02:30,560 --> 00:02:33,310
nhưng không ai nói về cô ấy trong trụ sở chính.
28
00:02:33,400 --> 00:02:38,990
Nhưng ở Berghof, chúng tôi phải gặp cô ấy
và phải đối xử với cô ấy theo cách đúng đắn.
29
00:02:40,240 --> 00:02:42,740
Có Hoffmann thường được mời tới
30
00:02:42,820 --> 00:02:47,490
bởi vì anh ấy đầy những câu chuyện
và những giai thoại, những mẩu truyện cười.
31
00:02:47,580 --> 00:02:52,370
Tôi nhớ có lần Hoffmann đã nói:
32
00:02:52,460 --> 00:02:55,460
"Thưa Quốc trưởng (Mein Führer),
tôi phải kể cho ngài một câu chuyện cười. "
33
00:02:55,550 --> 00:02:59,210
"Tôi đặt cho ngài một câu hỏi."
34
00:02:59,300 --> 00:03:05,300
Anh ấy nói:
"Có ngài và Göring và Goebbels
35
00:03:05,390 --> 00:03:07,640
đang cùng đứng dưới một chiếc ô."
36
00:03:08,470 --> 00:03:11,520
"Kết quả ai sẽ bị ướt?"
37
00:03:12,600 --> 00:03:15,940
Hitler nói:
"Tôi không biết, đó là một câu hỏi ngu ngốc."
38
00:03:16,020 --> 00:03:17,520
"Ai? Tôi không biết."
39
00:03:17,610 --> 00:03:23,160
Và Hoffmann nói:
"Không ai cả, bởi vì trời không mưa. "
40
00:03:23,240 --> 00:03:28,910
Hitler nói: "Đó là một trò đùa ngu ngốc,
tôi không thể cười. "
41
00:03:29,000 --> 00:03:33,330
"Tôi không hiểu. Anh sẽ già đi."
42
00:03:34,330 --> 00:03:35,540
Và Hoffmann nói:
43
00:03:35,670 --> 00:03:41,970
"Nhưng, thưa Quốc trưởng (Mein Führer),
người ta đã nói với tôi rằng trò đùa này hiện đã có ở Dachau."
44
00:03:42,800 --> 00:03:46,090
Hitler đã rất buồn và nói:
45
00:03:46,180 --> 00:03:50,720
"Không thể nào.
Làm thế nào anh có thể nói dối như vậy?"
46
00:03:50,810 --> 00:03:52,890
"Không thể nào có người đang ở Dachau."
47
00:03:52,980 --> 00:03:54,940
"Vâng, thưa Quốc trưởng (Mein Führer), đúng như vậy."
48
00:03:55,020 --> 00:03:58,190
"Nhưng anh ấy sống ở đó."
49
00:03:58,270 --> 00:04:00,230
"Anh ấy có căn hộ của mình ở đó."
50
00:04:00,320 --> 00:04:05,700
Hitler rất tức giận, cười một cách tức giận.
51
00:04:05,780 --> 00:04:09,200
Ông ấy nói:
"Hoffmann, anh tránh ra."
52
00:04:09,290 --> 00:04:15,830
Vì vậy, một hình ảnh tham chiếu xiên xẹo
về một trại tập trung như Dachau là OK.
53
00:04:17,250 --> 00:04:22,090
Nhưng tôi nghĩ rằng bà đã nói với tôi rằng
bất kỳ tài liệu nào
54
00:04:22,170 --> 00:04:26,970
đối với những gì đã được thực hiện với người Do Thái
hoàn toàn bị cấm.
55
00:04:27,050 --> 00:04:29,890
Ví dụ như những gì đã xảy ra
với vợ của von Schirach
56
00:04:29,970 --> 00:04:34,270
khi bà ấy phàn nàn với Hitler
về điều mà bà ấy đã thấy trên ga xe lửa Vienna
57
00:04:34,350 --> 00:04:37,020
với một đoàn tàu chở người Do Thái
- những người đã bị trục xuất.
58
00:04:37,110 --> 00:04:43,070
Henny đột nhiên bắt đầu kể
59
00:04:43,150 --> 00:04:48,660
trải nghiệm của bà ấy trên nhà ga ở Vienna
khi nhìn thấy một đoàn tàu chở đầy người Do Thái
60
00:04:48,740 --> 00:04:54,540
và ... những người bị trục xuất.
61
00:04:55,120 --> 00:05:00,420
Bà ấy nói với Hitler:
"thưa Quốc trưởng (Mein Führer), đó là một khung cảnh tồi tệ."
62
00:05:00,500 --> 00:05:06,470
"Tôi rất buồn về cách họ bị đối xử."
63
00:05:06,550 --> 00:05:08,970
"Ông có biết điều đó không?
Ông có cho phép điều đó không?"
64
00:05:09,050 --> 00:05:11,850
Và ông ấy ...
65
00:05:13,350 --> 00:05:20,230
.. im lặng, im lặng tuyệt đối
và ngậm miệng ...
66
00:05:20,320 --> 00:05:23,070
Ông ấy để mặt nạ của mình rơi xuống.
67
00:05:23,150 --> 00:05:28,280
Nụ cười thân thiện biến mất trên khuôn mặt ông ấy
và ông ấy đứng dậy đi ngủ.
68
00:05:28,360 --> 00:05:32,830
Henny Schirach không bao giờ được mời nữa.
69
00:05:42,920 --> 00:05:45,760
Bây giờ hãy chuyển sang giai đoạn thất bại.
70
00:05:45,840 --> 00:05:49,220
Hitler có lo lắng trước sự đau khổ của người dân
trong các cuộc không kích không?
71
00:05:49,300 --> 00:05:51,220
Ông ta có nhìn thấy sự tàn phá ở Berlin không
72
00:05:51,300 --> 00:05:53,600
khi trở về trụ sở chính của mình không?
73
00:05:53,680 --> 00:05:55,140
Không.
74
00:05:55,220 --> 00:05:58,020
Ông ấy chưa bao giờ nhìn thấy,
ông ấy luôn cố gắng để không nhìn thấy.
75
00:05:58,140 --> 00:06:00,270
Ông ấy đến khi trời đã tối.
76
00:06:00,360 --> 00:06:05,820
Xe tìm những con đường
mà gần như không bị phá hủy.
77
00:06:05,900 --> 00:06:13,370
Hitler chưa bao giờ phải tận mắt chứng kiến
cuộc chiến là như thế nào.
78
00:06:14,040 --> 00:06:19,410
Ông ấy càng ngày càng mất đi cảm giác thực tại.
79
00:06:19,540 --> 00:06:21,210
Nhưng đột nhiên,
80
00:06:21,290 --> 00:06:26,550
vào ngày 22/4, tôi nghĩ là có,
81
00:06:26,670 --> 00:06:33,510
ông ấy bước ra khỏi hội nghị quân sự
với khuôn mặt hoàn toàn cứng ngắc
82
00:06:33,600 --> 00:06:40,100
và đôi mắt đen đầy đe dọa.
83
00:06:40,190 --> 00:06:44,940
Anh ấy đã gọi chúng tôi đến đến một căn phòng nhỏ
84
00:06:45,860 --> 00:06:50,490
và anh ấy đã cho gọi Eva Braun và các thư ký
85
00:06:50,570 --> 00:06:55,700
và người đầu bếp vẫn ở Berlin
- người đã nấu ăn cho ông ấy.
86
00:06:56,990 --> 00:07:03,040
Sau đó ông ấy bước vào
và nói với một giọng đều đều và thật tồi tệ
87
00:07:03,130 --> 00:07:07,000
mà chúng tôi chưa bao giờ nghe ông ấy nói:
88
00:07:07,090 --> 00:07:13,720
"Thưa các quý cô, vui lòng đóng gói đồ đạc của mình ngay lập tức,
các bạn phải đi đến phía nam."
89
00:07:13,800 --> 00:07:17,930
"Chiếc máy bay cuối cùng
sẽ cất cánh sau khoảng một giờ."
90
00:07:19,640 --> 00:07:21,310
Sau đó là một khoảng lặng.
91
00:07:21,390 --> 00:07:27,270
Không, ông ấy nói:
"Mất hết rồi. Không còn hy vọng gì nữa. mọi người phải ra đi."
92
00:07:27,360 --> 00:07:33,660
Sau đó là một khoảnh khắc tuyệt đối im lặng
và chúng tôi đứng sững sờ.
93
00:07:34,910 --> 00:07:40,080
Đột nhiên Eva Braun bước vài bước,
94
00:07:40,160 --> 00:07:42,750
đến bên Hitler và nói:
95
00:07:42,830 --> 00:07:44,710
"Nhưng anh biết em không rời bỏ anh."
(But you know I don't leave you.)
96
00:07:44,790 --> 00:07:47,840
"Em đứng về phía anh. Anh biết điều đó."
97
00:07:47,920 --> 00:07:51,130
"Đừng cố đuổi em đi."
98
00:07:51,260 --> 00:07:56,220
Khi chúng tôi thấy Eva Braun quyết định ở lại,
99
00:07:56,350 --> 00:08:01,600
đột nhiên tôi nghe thấy giọng nói của chính mình:
"Tôi cũng sẽ ở lại."
100
00:08:01,680 --> 00:08:07,520
Và những cô gái khác cũng vậy.
101
00:08:08,270 --> 00:08:16,240
Và chúng tôi có một cảm giác rất lạ ...
102
00:08:17,370 --> 00:08:20,910
Chúng tôi đã nói chuyện mà không có ý thức.
103
00:08:22,000 --> 00:08:24,080
Hitler đã phản ứng như thế nào?
104
00:08:24,170 --> 00:08:29,790
Hitler ngước nhìn ... nhìn chúng tôi
105
00:08:30,760 --> 00:08:38,640
đột nhiên nở một nụ cười buồn trên môi
và ông ấy nói:
106
00:08:38,720 --> 00:08:41,770
"Tôi ước gì các vị tướng của tôi sẽ dũng cảm như vậy,
107
00:08:41,850 --> 00:08:44,100
dũng cảm như các bạn. "
108
00:08:44,230 --> 00:08:49,060
Nhưng tôi nghĩ vào cùng ngày,
gia đình Goebbels chuyển đến.
109
00:08:49,150 --> 00:08:52,280
Bởi vì họ đã quyết định chịu chung số phận với Hitler.
110
00:08:53,240 --> 00:08:58,110
Frau Goebbels đến cùng các con của bà.
Ông Goebbels cũng đến. Và họ...
111
00:08:58,200 --> 00:09:06,120
Chúng tôi đã dọn dẹp phòng cho họ,
trong đó có đầy đủ các loại đồ đạc.
112
00:09:06,210 --> 00:09:13,920
Chúng tôi đã làm một số giường cho những đứa trẻ
và xếp chồng lên nhau.
113
00:09:14,010 --> 00:09:16,510
Sáu chiếc giường nhỏ.
114
00:09:17,220 --> 00:09:24,520
Họ đã đến và rất hạnh phúc.
Các em nhỏ thấy vậy rất thích thú.
115
00:09:24,600 --> 00:09:29,150
Chúng thích ở trong boongke của bác Hitler.
116
00:09:30,270 --> 00:09:37,450
Họ không biết số phận họ đang chờ đợi ở đó.
117
00:09:38,780 --> 00:09:46,370
Nhưng ... bà Goebbels biết điều gì sẽ xảy ra và ...
118
00:09:46,460 --> 00:09:49,580
Tôi nghĩ đó là một khoảng thời gian rất khó khăn với bà ấy
119
00:09:49,670 --> 00:09:52,460
để không thể hiện cảm xúc của mình với lũ trẻ.
120
00:09:53,710 --> 00:09:58,430
Những đứa trẻ đã cho chúng tôi
một cơ hội nhỏ để trở thành con người,
121
00:09:58,550 --> 00:09:59,880
con người bình thường.
122
00:09:59,970 --> 00:10:03,100
Vì bọn trẻ cần một hơi ấm
123
00:10:03,180 --> 00:10:08,980
và chúng cần được chăm sóc và được vui chơi.
124
00:10:09,060 --> 00:10:14,690
Vì vậy, chúng tôi đã cố gắng một chút để quên đi thực tế
125
00:10:14,820 --> 00:10:19,650
và làm một số việc như bọn trẻ muốn.
126
00:10:19,740 --> 00:10:23,240
Cố gắng tạo cho chúng cảm giác ấm áp
127
00:10:23,330 --> 00:10:27,330
một tổ ấm tốt và như vậy.
128
00:10:27,410 --> 00:10:30,790
Nhưng nó không hề dễ dàng để làm được.
129
00:10:31,920 --> 00:10:34,750
Có lẽ các bạn thắc mắc tại sao chúng tôi lại yêu cầu thuốc độc,
nhưng ...
130
00:10:36,130 --> 00:10:38,300
..nếu bạn xem xét lại hoàn cảnh khi đó
131
00:10:38,380 --> 00:10:43,090
chúng tôi nhận được hầu hết các báo cáo kinh hoàng
gửi từ mặt trận phía Đông
132
00:10:43,180 --> 00:10:46,430
về những gì người Liên Xô đã gây ra
đối với người dân Đức
133
00:10:46,520 --> 00:10:48,850
đặc biệt là đối với phụ nữ Đức,
134
00:10:48,930 --> 00:10:54,860
trong các ngôi làng và thị trấn
nơi họ đã tràn qua.
135
00:10:54,940 --> 00:11:00,740
Chúng tôi đã rất, rất sợ và chúng tôi đã rất sốc.
136
00:11:00,820 --> 00:11:08,370
Và chúng tôi dự định sẽ không để mình rơi vào tay kẻ thù.
137
00:11:09,620 --> 00:11:16,800
Và bản thân Hitler cũng không thấy giải pháp nào khác
138
00:11:16,920 --> 00:11:23,390
không còn lối thoát nào khác ngoài việc tự sát.
139
00:11:23,470 --> 00:11:26,220
Vì vậy, nó đã lây nhiễm và ảnh hưởng tới suy nghĩ của chúng tôi
140
00:11:26,310 --> 00:11:29,930
Nó rất rùng rợn.
141
00:11:30,020 --> 00:11:34,940
Eva Braun yêu cầu phương pháp tốt nhất
142
00:11:35,020 --> 00:11:41,030
và không đau đớn nhất để tự tử.
143
00:11:41,110 --> 00:11:45,910
Và Hitler nói rằng đó sẽ là xyanua.
144
00:11:45,990 --> 00:11:49,740
Nó bộc phát rất nhanh.
145
00:11:49,830 --> 00:11:53,040
Chỉ trong vài phút và bạn sẽ không cảm thấy gì cả.
146
00:11:53,120 --> 00:11:59,050
Rồi ông ấy đưa cho chúng tôi những viên nang chứa thuốc độc.
147
00:11:59,130 --> 00:12:03,430
Nó ở trong một cái thau ... Giống như một thỏi son.
148
00:12:03,510 --> 00:12:09,060
Nó trông giống như một thỏi son
được bọc bên ngoài bằng đồng thau.
149
00:12:09,140 --> 00:12:13,350
Ông ấy đưa nó cho cả bà Christian và tôi rồi nói:
150
00:12:13,440 --> 00:12:17,690
"Tôi muốn tặng các bạn một món quà đẹp để chia tay,
151
00:12:17,770 --> 00:12:24,490
nhưng tôi nghĩ cái này sẽ có ích cho các bạn hơn. "
152
00:12:25,490 --> 00:12:31,540
Và với một nụ cười đầy hối tiếc,
ông ấy đã cho chúng tôi chất độc này.
153
00:12:32,370 --> 00:12:35,250
Tình trạng sức khỏe của ông ấy lúc bấy giờ như thế nào?
154
00:12:35,370 --> 00:12:39,290
Ông ấy ngày càng suy yếu hơn.
155
00:12:39,420 --> 00:12:45,300
Ông ấy như một cái bóng.
Càng ngày trông càng vô cảm.
156
00:12:45,380 --> 00:12:50,600
Tái xám và nhợt nhạt,
giống như một ông già sắp chết.
157
00:12:50,720 --> 00:12:55,640
Ông ấy ... thái độ của ông ấy trùng xuống,
158
00:12:55,770 --> 00:12:59,690
và chân ống ấy bị tê liệt và ...
159
00:13:00,980 --> 00:13:05,150
Động tác của ông ấy rất chậm.
160
00:13:06,530 --> 00:13:11,030
Ông ấy không còn là một nhà độc tài nữa,
161
00:13:11,120 --> 00:13:17,500
cũng không còn là một người đàn ông ấn tượng,
hấp dẫn như trước đây.
162
00:13:20,460 --> 00:13:24,550
Đó là một tình huống rùng rợn,
163
00:13:24,630 --> 00:13:26,880
tôi nghĩ rằng chính Hitler
164
00:13:26,970 --> 00:13:29,840
đã đánh mất hoàn toàn sự quan tâm
165
00:13:29,930 --> 00:13:32,060
và hoàn toàn mất khả hoạt động của ông ấy
166
00:13:32,140 --> 00:13:36,600
và ngồi trong boong-ke của mình như một kẻ thất bại.
167
00:13:36,690 --> 00:13:37,940
Và xung quanh ông ấy
168
00:13:38,020 --> 00:13:39,940
sự chuẩn bị đã được khuyến khích
169
00:13:40,020 --> 00:13:41,860
và những người tiếp tục chiến đấu được khuyến khích
170
00:13:41,940 --> 00:13:46,490
bởi sự hiện diện của người đàn ông đã gần chết này.
171
00:13:46,570 --> 00:13:51,370
Chúng tôi muốn biết ông ấy nghĩ gì
về tương lai của nước Đức.
172
00:13:51,450 --> 00:13:59,370
Ông ấy nói: "Tôi tin rằng sẽ không còn
một đảng Xã hội Quốc gia (National Socialist part) nào nữa."
173
00:13:59,460 --> 00:14:03,670
"Điều đó ... ý tưởng đó sẽ chết với tôi."
174
00:14:04,460 --> 00:14:10,130
"Nhưng có thể trong 100 năm hoặc lâu hơn nữa
175
00:14:10,220 --> 00:14:17,680
sẽ xuất hiện một ý tưởng xã hội chủ nghĩa quốc gia khác
như một tôn giáo."
176
00:14:20,060 --> 00:14:23,610
Tình hình bên ngoài dần dần đạt đến cao trào,
177
00:14:23,690 --> 00:14:30,240
bên trong boongke,
không khí chờ đợi càng ngày càng không thể chịu nổi và ...
178
00:14:31,990 --> 00:14:37,200
Chúng tôi cố gắng chờ đợi
một cái gì đó sẽ xảy ra.
179
00:14:38,330 --> 00:14:42,580
Hitler đến gặp tôi và nói:
"Cô cần nghỉ ngơi một chút?"
180
00:14:42,710 --> 00:14:47,670
"Cô đã cảm thấy thoải mái và cảm thấy mình có thể ghi chép?"
181
00:14:47,760 --> 00:14:50,340
Tôi nói:
"Vâng, thưa Quốc trưởng, chắc chắn."
182
00:14:50,430 --> 00:14:51,970
Ông ấy dẫn tôi đến phòng kế bên
183
00:14:52,050 --> 00:14:57,430
và sau đó ông ấy bắt đầu nói về di chúc cuối cùng của mình.
184
00:14:57,520 --> 00:15:01,810
Đầu tiên, ông ấy ra lệnh cho tôi ghi chép
theo ý chí riêng của ông ấy
185
00:15:01,900 --> 00:15:06,860
và sau đó là những nhận định về chính trị của ông ấy.
186
00:15:07,780 --> 00:15:12,700
Và tôi phải thú nhận rằng tôi đã ...
187
00:15:12,780 --> 00:15:18,490
Lúc đầu tôi có tâm trạng rất phấn khích
188
00:15:18,580 --> 00:15:22,710
bởi vì tôi đã mong đợi rằng tôi sẽ
189
00:15:22,790 --> 00:15:28,300
là người đầu tiên và duy nhất biết,
190
00:15:28,380 --> 00:15:32,760
sẽ nắm giữ lời giải thích
191
00:15:32,840 --> 00:15:38,600
và tuyên bố tại sao chiến tranh lại đi đến hồi kết này.
192
00:15:38,680 --> 00:15:44,150
Và tại sao Hitler không thể dừng lại,
193
00:15:44,230 --> 00:15:47,980
tại sao chiến tranh lại phát triển như vậy
và tại sao thảm họa lại sảy ra...
194
00:15:48,070 --> 00:15:52,820
Tôi nghĩ:
"Bây giờ đến thời điểm của sự thật. "
195
00:15:54,370 --> 00:15:57,490
Và tôi đã thót tim
196
00:15:57,580 --> 00:16:00,830
khi viết ra những gì Hitler đã nói.
197
00:16:02,120 --> 00:16:04,750
Nhưng ông ấy không dùng gì mới cả.
198
00:16:04,830 --> 00:16:10,550
Ông ấy đã nói ra những lý do ... cũ của mình.
199
00:16:10,630 --> 00:16:15,970
Ông ta lặp lại những lời buộc tội của mình,
200
00:16:16,050 --> 00:16:22,350
lời thề ... loạn trí của ông ta với kẻ thù
201
00:16:22,480 --> 00:16:26,230
và hệ thống tư bản Do Thái.
202
00:16:27,690 --> 00:16:31,820
Và sau đó ông tuyên bố
203
00:16:31,900 --> 00:16:37,070
trong phần thứ hai của những nhận định chính trị,
204
00:16:37,160 --> 00:16:39,870
ông đã công bố một chính phủ mới.
205
00:16:41,040 --> 00:16:44,290
Và sau đó tôi như bị đập vào đầu.
206
00:16:44,370 --> 00:16:50,670
Bởi vì một giờ trước, một ngày trước, anh ấy đã nói:
207
00:16:50,750 --> 00:16:57,680
“Tất cả đã qua đi, sẽ không còn
một tư tưởng quốc gia xã hội chủ nghĩa nào nữa”.
208
00:16:57,760 --> 00:17:01,680
"Nước Đức sẽ hoàn toàn bị hủy diệt."
209
00:17:01,770 --> 00:17:04,310
Và ông ấy thúc giục, ép buộc tôi:
210
00:17:04,390 --> 00:17:12,400
"Làm ơn, đánh máy nhanh lên rồi mang vào phòng tôi."
211
00:17:12,480 --> 00:17:18,870
"Và sau đó tham gia với chúng tôi.
Tôi sẽ kết hôn với Eva Braun trong đó. "
212
00:17:20,160 --> 00:17:25,710
Đó là một tin tức đặc biệt đối với tôi
và tôi đã rất ngạc nhiên.
213
00:17:25,790 --> 00:17:27,250
Tôi đã không có chuẩn bị.
214
00:17:27,830 --> 00:17:29,960
Nhưng khi đó, vẫn còn một thời gian khá dài
215
00:17:30,040 --> 00:17:33,210
trước khi Hitler thực sự tự sát.
216
00:17:33,300 --> 00:17:35,630
Bà có thể kể cho tôi nghe về ngày hôm sau,
217
00:17:35,720 --> 00:17:39,590
khi ông ấy xếp hàng mọi người
để nói lời từ biệt cuối cùng của mình.
218
00:17:39,680 --> 00:17:45,350
Cả ngày không có gì đáng chú ý nếu không có sự kiện này
219
00:17:45,430 --> 00:17:48,850
khi Hitler từ biệt tôi.
220
00:17:48,940 --> 00:17:55,070
Tôi đến với ông ta, đề phòng ông ta
và ông ta nói với tôi.
221
00:17:55,190 --> 00:18:00,490
Khi đó khuôn mặt của ông ấy như người đã chết.
Nó giống như một chiếc mặt nạ.
222
00:18:00,570 --> 00:18:05,750
Ông ấy nhìn về phía tôi,
nhưng tôi cảm giác ánh mắt ông ấy nhìn xuyên qua tôi.
223
00:18:05,830 --> 00:18:12,250
Ông ấy bắt tay tôi và thì thầm gì đó
nhưng tôi không hiểu.
224
00:18:12,340 --> 00:18:16,170
Tôi không thể hiểu những gì ông ấy nói cuối cùng.
225
00:18:16,260 --> 00:18:20,550
Nhưng Eva Braun đã đứng bên cạnh ông ấy
226
00:18:20,680 --> 00:18:24,930
và đã bắt tay tất cả những người khác.
227
00:18:25,020 --> 00:18:28,940
Cô ấy ôm lấy tôi rất chân thành
228
00:18:29,020 --> 00:18:32,480
và nhìn tôi với một nụ cười hơi buồn và nói:
229
00:18:32,560 --> 00:18:35,110
"Hãy cố gắng đi ra khỏi đây."
230
00:18:35,190 --> 00:18:37,650
"Hãy cố gắng đến Munich một lần nữa
231
00:18:37,740 --> 00:18:43,700
và gửi lời chào của tôi đến Bavaria yêu quý của tôi. "
232
00:18:45,200 --> 00:18:48,620
Và sau đó cô ấy ...
233
00:18:48,710 --> 00:18:54,130
Cô ấy và Hitler đóng cửa và tự tử.
234
00:18:54,250 --> 00:18:59,840
Và tôi hoàn toàn có mong muốn chạy trốn và ...
235
00:19:00,630 --> 00:19:08,020
Tôi chạy theo cầu thang lên tầng tiếp theo
236
00:19:08,100 --> 00:19:11,350
và ở đó tôi thấy những đứa trẻ của Goebbels.
237
00:19:11,440 --> 00:19:18,650
Chúng đã bị lãng quên hoàn toàn.
Người ta đã quên, không ai đã chăm sóc cho chúng.
238
00:19:19,860 --> 00:19:25,410
Tôi đã cố gắng giữ chúng lại
để chúng sẽ không nằm xuống
239
00:19:25,490 --> 00:19:31,580
và sẽ là nhân chứng về những gì đã xảy ra ở đó.
240
00:19:31,670 --> 00:19:39,630
Và vì vậy tôi đã lấy một cuốn sách
và đọc chúng một câu chuyện cổ tích và cho chúng một số trái cây
241
00:19:39,720 --> 00:19:41,050
và...
242
00:19:41,180 --> 00:19:46,970
Chúng tôi ... Chúng tôi đã giải trí ...
Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện
243
00:19:47,060 --> 00:19:52,230
và tôi luôn nghe bằng một bên tai
244
00:19:52,310 --> 00:19:57,440
cho những gì đã xảy ra tiếp theo.
245
00:19:57,520 --> 00:19:59,980
Và đột nhiên có một tiếng nổ.
246
00:20:00,070 --> 00:20:06,660
Có một tiếng súng
và rõ ràng là nó vang lên ở trong boongke.
247
00:20:06,740 --> 00:20:14,540
Bởi vì tiếng ồn của vụ nổ súng bên ngoài
248
00:20:14,630 --> 00:20:18,840
chúng tôi biết rõ chúng tạo ra âm thanh như thế nào.
249
00:20:18,920 --> 00:20:21,010
Và...
250
00:20:21,090 --> 00:20:29,100
Con trai của Goebbels
nhận thấy có một âm thanh khác lạ.
251
00:20:29,180 --> 00:20:34,230
Cậu bé nói:
"Ồ, đó là một phát súng trúng đích (bull's-eye)."
252
00:20:35,190 --> 00:20:40,650
Và tôi nghĩ:
"Đúng, bạn nói đúng, đó thực sự là một phát súng (bull's-eye). "
253
00:20:40,730 --> 00:20:45,700
Tôi biết đó là phát súng đã kết thúc thời đại
254
00:20:45,780 --> 00:20:51,450
và Quốc gia Xã hội Chủ nghĩa của Hitler
và có lẽ cũng là của tất cả chúng ta.
255
00:20:52,620 --> 00:20:54,620
Ờ, nhưng ...
256
00:20:55,870 --> 00:21:02,340
Tôi đã ngồi một chút, sốc và im lặng,
sau đó tôi thấy ...
257
00:21:02,420 --> 00:21:07,430
Đầu tôi trống rỗng.
Tôi không thể suy nghĩ bất cứ điều gì vào lúc này.
258
00:21:07,510 --> 00:21:12,390
Sau đó, tôi thấy một trong những sĩ quan phụ tá
đi lên lầu và anh ta nói:
259
00:21:12,470 --> 00:21:17,940
“Bây giờ tôi đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.
Quốc trưởng đã chết. "
260
00:21:18,020 --> 00:21:21,940
"Tôi sẽ đốt xác ông ấy."
261
00:21:23,190 --> 00:21:26,780
Sau đó anh ấy ngồi xuống bên cạnh tôi
và anh ấy đã xám xịt.
262
00:21:26,860 --> 00:21:29,320
Mặt anh ta xám tro.
263
00:21:30,330 --> 00:21:35,120
Bây giờ Hitler đã chết,
bầu không khí trong boongke như thế nào?
264
00:21:35,210 --> 00:21:39,540
Đột nhiên chúng tôi buộc phải tự quyết định cho chính mình.
265
00:21:39,630 --> 00:21:45,590
Chúng tôi đã ... Mỗi bước cho đến bây giờ
đều theo mệnh lệnh của Hitler.
266
00:21:46,470 --> 00:21:51,430
Và đột nhiên chúng tôi được trả lại cuộc sống của chính mình.
267
00:21:52,890 --> 00:21:56,640
Nhưng cuộc sống này đã ...
268
00:21:56,730 --> 00:22:00,270
Không có khái niệm cho cuộc sống này.
269
00:22:02,360 --> 00:22:09,530
Chúng tôi đã có thuốc độc.
Đó là bước cố định duy nhất mà chúng tôi có thể làm bây giờ.
270
00:22:11,030 --> 00:22:12,120
Và...
271
00:22:12,200 --> 00:22:18,370
Đột nhiên tôi cảm thấy mình phải ra khỏi boongke này,
rời khỏi cái bẫy chuột này
272
00:22:18,460 --> 00:22:20,920
và đi ra ngoài trong không khí trong lành.
273
00:22:22,340 --> 00:22:27,380
Và sau đó đã xảy ra một điều rất lạ đối với tôi.
274
00:22:27,470 --> 00:22:33,930
Đột nhiên, tôi nhìn thấy cuộc chiến
với tất cả diện mạo của nó.
275
00:22:34,010 --> 00:22:39,600
Có những người lính chết và có những người Nga (Liên Xô),
276
00:22:39,690 --> 00:22:46,570
những người tị nạn và ngựa và những ngôi nhà đang cháy.
277
00:22:46,650 --> 00:22:48,150
Và...
278
00:22:48,240 --> 00:22:50,320
Nó đột nhiên
279
00:22:50,410 --> 00:22:54,410
một bức tranh tập trung về chiến tranh
280
00:22:54,490 --> 00:22:58,660
- thiệt hại và thất bại.
281
00:23:00,290 --> 00:23:05,130
Hôm nay tôi thấy nó giống như nó đã từng xảy ra.
282
00:23:05,210 --> 00:23:11,090
Phải thú thật rằng đôi khi tôi nghĩ rằng
những gì tôi đang nói với các bạn
283
00:23:11,180 --> 00:23:14,050
là câu chuyện của một cô gái khác.
284
00:23:14,140 --> 00:23:17,310
Tôi cảm thấy hoàn toàn thay đổi
285
00:23:17,390 --> 00:23:23,600
đến nỗi nó luôn liên quan đến tôi
nếu tôi kể những điều đó tại thời điểm này.
286
00:23:23,600 --> 00:23:25,600
sub: sniper.013.vn@gmail.com
29910
Can't find what you're looking for?
Get subtitles in any language from opensubtitles.com, and translate them here.